Để tỏ lòng thương mến Nguyễn Tri Phương, vua Tự Đức có tự thảo bài văn tế, lời lẽ rất thống thiết:
Trung thần hiếu tử, lịch đại hữu chi;
Nhất môn tam tiết, ô hô kỷ hi!
Thàn tắc tử trung, tử tắc tử hiếu;
Tại nhân luân thường, vi thế danh giáo.
Triều đình phong thế, tiết do thủ yên;
Huống kiêm nhi hữu, đại tiết lẫm nhiên!
Duy bỉ Nguyễn khanh, duy banh chi kiệt;
Trung ngoại lịch dương, kỳ bàn huân liệt.
Khái tự dương thuyền, xâm ngã hải tân;
Mạnh tướng xuất sư, vô du lão thần.
Nhĩ đẹ Nguyễn Duy, hữu văn hữ võ;
Kỵ huynh đồng tâm, tham nhung mạc phủ.
Nam đồn thất thủ, nhĩ vi sở thương;
Nhĩ vị tử chi, khoa giao lưu phương.
Khoảnh nhiên bắc cố, sự cơ cánh ngộ;
Tặc xuất bất ý, nhĩ tử ư lỗ.
Nhĩ tử Nguyễn Lâm, tiên nhĩ nhi vương;
Oanh oanh liệt liệt, hảo tố nhất trường!
Thị huynh thị đệ, thị phụ thị tử;
Cổ chi Biện môn, đãi bất quả thử.
Ô hô! vi thần, năng trung ư quân;
Ô hô! vi tử, năng hiếu ư thân.
Duy trung dữ hiếu, nhất môn hàm tụy;
Nhà khí sở chung, kỳ tư chi vị.
Viên kiến chuyên tử, dĩ tưởng lệ chi;
Tuế giới trọng xuân (thu), mạnh quan tế chi,
Đường Long chi hương, kỳ quy kỳ tàng;
Vạn cổ anh phong, sơn cao thủy trường.
DỊCH:
Tôi trung con hiếu, xưa nay có rồi.
Một nhà ba tiết, hiếm lắm than ôi!
Tôi chết vì trung, con chết vì hiếu;
Là việc luân thường, làm gương danh giáo.
Triều đình phong thế, phải giữ tiết cao;
Hướng gồm đủ cả, thật lớn xiết bao!
Duy ngươi, Nguyễn khanh, là người anh kiệt;
Trong ngoài biết danh, nổi tiếng huân liệt.
Tự tàu Tây đến, xâm bờ cõi ta;
Sai tướng đi đánh, ai hơn tướng già.
Em ngươi, Nguyễn Duy, có văn có võ;
Cùng anh một lòng, giúp nơi mạc phủ.
Thành Nam thất thủ, ngươi đã bị thương;
Em ngươi chết trận, để lại tiếng thơm.
Ngảnh lên phía Bắc, sự cơ chẳng hay;
Giặc đánh bất ý, ngươi chết vì Tây.
Con ngươi, Nguyễn Lâm, đã chết trước ngươi;
Oanh oanh liệt liệt, một nhà giỏi thay!
Anh ấy em ấy, cha ấy con ấy;
Họ Biện khi xưa, nào hơn được vậy.
Than ôi! làm tôi, phải trung với vua;
Than ôi! làm con, phải hiếu với cha,
Tôi trung con hiếu, một nhà gồm hai;
Khí thiêng chung đức, tiếng để lâu dài.
Lập miếu lên thà, làm cách thưởng lệ;
Vào tiết trọng xuân (hay thu) sai quan đến tế.
Đường Long làng ấy, sẽ gữ tiếng hay;
Anh phong muôn thuở, núi cao sông dài.